RSS
Container Icon

9th Oct 2012

9th oct: sáng 7h bác sỹ vào phòng đọc tên đi làm xn máu, chờ ở phòng lấy máu hồi hộp lo sợ y như lần đầu đi khám vậy, đến lượt mình, tỏ vẻ dũng cảm, ngồi xuống ghế rất mạnh dạn, chìa tay trái ra, bác sỹ bảo " tay kia", " nhưng tay này hôm qua e vừa lấy máu" bs buộc dây thật chặt, xoa xoa rồi lấy bông chà lên tay thật mạnh - " k hiểu?" sau đó bs lấy xilanh ra và bảo " chịu đau chút nhé" " vâng", thế thôi nhưngy vẫn thắc mắc là sao bs pbảo thế? Lấy máu thì đâu  ma chả giống nhau? " ặc đau thật, bs ngoáy kim kiểu gì đau tê tái, mà còn lâu nữa vì lấy nhiều. " xong rồi, về giường nằm đi". Nằm được 30p gì đó, bs lại vào báo đi khám, lại sang phòng khám chờ, trong lúc chờ đời tranh thủ đọc truyện cười, nhăn nhở ra cười mà các bệnh nhân khác k hiểu nó cười gì? Hehe " chắc con bé này vào nhầm bv quá? Nó phải vào viện tâm thần mới phải" có lẽ sẽ có người nghĩ vậy. Vâng đâu qtrong ai nghĩ gì, qtrong là mình giải toả được tâm trạng căng thẳng đang căng như giây đàn. Chờ 15p gì đó, thấy y tá xh báo " 2 chị này về phòng nhé, lát nữa bs về tôi gọi" he lài về phòng, lát sau thấy yta lại báo đi khám, lùa như lùa vịt, vào phong khám thấy bàn mổ, lần đầu tiên trong đời thấy bàn mổ với những thiết bị như trong phim tưng thấy, shock tim đập mạnh, chân tay bủn rủn, vừa ngồi xuống bs hỏi " phát hiện bệnh lâu chưa?" " dạ sv năm 2 em mới biết, gd e dấu em" " nghĩa là gd e biết?" " vâng". Rồi bs hý hoáy viết gì đó, đang viết có 2 người đàn ông bước vào hỏi " thưa bs trường hợp của bn...sao ạ?" " bn bị họi tử tim, bv sẽ thông tim cho máu cứu quả tim, nhưng chỉ cứu được phần nào đó thôi, cũng có thể đột tử ngay trên bàn mổ, gd phải viết cam kết, chúng tôi sẽ cố gắng với kỹ thuật và tay nghề của mình, nhưng nếu k cứu được thì người nhà phải thông cảm cho chung tôi" hic bs nói 2 từ "đột tử" mà nhẹ như lông hồng, khiến mình run quá, trời 1 mang ngừoi mà bs coi như 1 con gà, con vịt vayyj sao? Tự nhiên chán tay mình run lẩy bẩy hỏi "anh ơi, em ợ mổ lắm" "thế hả- giọng lạnh lung bs đáp, k sao có bệnh thì phải chữa" " vâng", đứng dậy về phòng mà tim đập mạnh, chân tay run, lạnh cả sống lưng, bất thần. Chiều các bệnh nhân và người nhà bệnh nhân tập trung lại buôn bán rôm rả, "hôm kia có bé 11 tháng nhập viện sáng, chiều thông báo mai mổ, tôi ghen tị với gd quá, vì vừa vào đã được mổ ngay, gd tôi nằm viện hơn tuần rồi chưa thấy bs báo ngày mổ, rồi vào phòng mổ hơn 40p rồi mà k thấy ra, bình thường chỉ 30p thôi, 40p chắc là ..." câu chuyện bỏ ngỏ làm tôi thấy run. Tối trở về phòng, mình nhận thấy 1 không khí nặng nề bao trùm, k ai nói với ai câu nào???? Hôm qua họ còn mong nhanh đến mình được phãu thuật, chiều nay bs báo 4 bn ( trong đó có mình) sáng mai mổ, ai cũng vui vậy mà? Lúc chiều mình còn nhạn thấy mình mình vô duyên vì mỗi mình mình lo hão. Giờ thì sao? Vợ chồng giường bên mình đưa bé 14 tháng đi mổ, đêm qua họ ngủ sớm đến vậy, 8h đã kéo gỗ ầm ầm, vậy mà bây giờ đã gần 11h đêm mà chồng ngồi 1 góc giường, vợ ngồi 1 góc giường, bé đang ngủ, mình nghĩ đến viện mà vc này còn giận nhau sao? Nhưng mình nhận thấy họ đang cầu nguyện. Trước khi ca mổ diễn ra họ cũng đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất rồi, nhưng có lẽ họ vẫn thấy căng thẳng? Rồi mình chột dạ khi k thấy vc Hải phòng và bé 2,5 tuổi đâu, hỏi vội người khác, họ im lặng k nói mà chỉ tay sang phòng bên cạnh. Hic không khí nặng nề khiến mình cũng căng thẳng quá đi. Người ta bảo " đêm nằm bằng năm ở" trong tình cảnh hiện nay mình thấy câu này cũng đúng, ở trong cùng phòng tiền gây mê với các bn khác có 1 đêm, sáng cùng đón bình mình với họ, tự nhiên thấy ai cũng giống người thân của mình. Được nghe những tâm tư, những vất vả, suy tư và cả những tiếng thở dài của nhau nữa, sao thấy cám cảnh quá trời vậy nè... Vào đây rồi, ai cũng nhận ra sk là vàng, vậy mà ngoài kia biết bao chàng, nàng tóc xanh tóc đỏ coi mạng sống như đùa, trong khi đó bao con người nơi đây đang dành dật từng giây phút được sống, các bs miệt mài nghiên cứu lhoa học cho những căn bệnh quái ác này. Vậy đấy, xin nhắn nhủ đến những người D biết rằng hãy yêu cuộc sống nghe bạn, hãy biết trân trọng những gì mình đang có, hãy học cách yêu thương, đâu đó cần những tấm lòng, hãy biết tôn trọng sức khoẻ nghe bạn, Hãy tránh xa thuốc lá, rượu bia ít thôi, và hãy học cách tôn trọng nó thì nó mới phục vụ lại bạn. "ngồi trong ... Tù còn tỏ ra ...tư cách? " có lẽ sẽ có người nghĩ vậy, nhưng khi đối diện với sự sống và cái chết bạn mới hiểu điều tôi đang nói được. 

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét: