Chương I
23h đêm 9/9/1977 một con bé xấu xí , nhỏ xíu đã cất tiếng khóc chào đời. Nó sinh ra vào mùa thu, mùa thu là mùa lá rụng, mùa của sự trầm buồn gợi cho con người ta cảm giác man mác buồn, có lẽ vậy mà nó lớn lên lúc nào mắt nó cũng đượm buồn và nó cũng chỉ thích mùa thu, không phải vì nó sinh vào mùa thu mà nó thích mùa thu, mà bởi vì trong 1 năm mùa thu vẫn là mùa có thời tiết dễ chịu nhất, cũng là mùa cứ buồn buồn man mác như tính cách của nó vậy.
Nó nghe mẹ nó kể, trước khi sinh nó và ngay cả sau khi sinh nó, mẹ nó đã báo cho bố nó về sự ra đời của nó, nhưng bố nó không hiểu vì bận hay vì nghe tin là con gái nên không vui với sự tồn tại của nó, mà cho đến 1 tháng sau khi nó cất tiếng khóc chào đời, bố nó mới về nhìn mặt nó lần đầu. Nói là “nhìn” thôi, chứ có lẽ ông ấy chỉ về nhà thôi nhỉ?
Lớn lên rồi, có lần nó lân la hỏi mẹ nó về “sự tích” tên của nó. Mẹ nó kể rằng, trước khi vào phòng sinh, mẹ nó nằm nghe “câu chuyện tối thứ 7” (vì ngày sinh ra nó là thứ 7), câu chuyện của tối thứ 7 năm đó như là câu chuyện của cuộc đời sau này của nó vậy, mẹ nó bảo câu chuyện mà mẹ nó nghe năm đó là câu chuyện “lá sầu riêng”, mẹ nó khóc rất nhiều vì thương nhân vật chính của câu chuyện, thương cho số phận bạc của nhân vật, và tên nó đã được đặt như tên của nhân vật chính trong câu chuyện “lá sầu riêng” đó.
Và khi đã hiểu lý do của tên mà nó đang sở hữu, nó nghe mẹ nó nói là mẹ nó khóc rất nhiều vì thương cho nhân vật đó, vậy nên nó sợ số phận nhân vật đó “đi” theo nó, nên nó đã k đủ dũng cảm để có thể online search cái tên “lá sầu riêng” mà xem, nó sợ lắm, nhiều lần nó ngồi trước máy tính, đã gõ 3 chữ đó rồi, nhưng nó k đủ dũng cảm để ấn nút “enter”, nó kỳ lạ thật, vốn nó cứng cỏi là vậy, nhưng lại là đứa dễ suy sụp, nó sợ….
Nó sinh ra đã bị bệnh tim, vậy mà nó cứ hồn nhiên không hay biết đến mình bị bệnh tim. Là mẹ nó lo lắng sợ nó suy nghĩ nhiều? hay vì 1 lý do nào khác nó không thể biết. Nó vẫn sinh hoạt, học tập và làm việc như bao con người có quả tim bình thường khác. Cho đến 1 ngày nó không nhớ, nó đã ăn gì mà đau bụng giữ dội vậy, lúc đó nó đang là sinh viên năm thứ 2 trường ĐHNN-DDHQGHN, đã gần 10h đêm, đứa bạn nó là con bé Nhung đã đưa nó vào viện 198, nó bị viêm dạ dày phải uống thuốc, nhưng cũng ngày hôm đó nó mới biết nó bị bệnh tim. Từ khi nó ý thức được mình là ai, cho đến ngày đi viện đó, nó chưa 1 lần vào viện, nó sợ bệnh viện, sợ màu trắng của bênh viện, sợ những mũi kim dài nhọn kia đâm vào da thịt người, sợ thấy máu, sợ những người bệnh… nói chung nó sợ những gì liên quan đến 2 từ “bệnh viện”. Vậy mà sau này, nó lại phải đến bệnh viện nhiều đến vậy, phải chăng người ta bảo “ghét của nào trời trao của ấy” là đúng chăng? Nó không tin lắm, nhưng tin hay không thì nó chỉ biết đến thời điểm này dù mới hơn 30 tuổi, mà trên người nó đã phải trải qua bao nhiêu là vết mổ, bao nhiêu là đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần.
Từ bé nó đã cảm nhận sự cô đơn, trống trải trong chính ngôi nhà của nó đang sống, không hiểu từ bao giờ, mà trong đầu nó luôn ước ao và khát khao có 1 ai đó nhận nó làm con nuôi, mặc dù nó có bố mẹ hẳn hoi, có 2 em trai nữa nó phải hạnh phúc trong ngôi nhà đó mới phải. Nhưng khi lên cấp 2, nó là thành viên của nhóm 7 người chơi thân nhau, mà theo các bạn trong trường đặt cho biệt danh nhóm của nó là nhóm “ăn hết mình, chơi hết mình và học cũng hết mình”, nhóm nó hội tụ đầy đủ các thành phần là con nhà giàu, bố mẹ có chức vị trong xã hội và học giỏi, xinh, nó sẽ không được là thành viên của nhóm, nếu bố mẹ nó không phải sếp của 2 công ty, nó biết mình học không giỏi, xấu xí, kém cỏi. Nó còn nhớ mỗi lần nó đến nhà con bé Vân đứa lớp trưởng là thành viên trong nhóm, nó thấy mẹ V ân cần bên con bé, dành cho V những tình cảm đặc biệt, nấu cho V những bữa ăn có thể không ngon bằng mẹ nó nấu, không đầy đủ dinh dưỡng như mâm cơm nhà nó, nhưng sao nó thấy ngon hơn mâm cơm nhà nó đến lạ, có lẽ những món mẹ V nấu có thêm gia vị mang tên “tình yêu” chăng? Nó từng thấy bố V chuẩn bị quần áo cho nó tắm, treo sẵn trong nhà tắm cho nó, chuẩn bị nước vào chậu cho nó tắm, còn giặt quần áo cho nó nữa, nhiều lần nó cứ đứng ngẩn ra và suy nghĩ mông lung, nó không cảm nhận được tình thương của cha nó, cũng như không cảm nhận được hết tình yêu của mẹ nó dành cho nó, nên khi nó thấy đứa bạn thân của nó được bố nó chăm sóc chu đáo đến vậy, nó thấy chạnh lòng, thấy sống mũi nó cay cay, thấy tủi thân và mọi thứ như xa thật xa với nó, nó thèm biết bao cái cảm giác được yêu thương, được vỗ về, được sà vào lòng mẹ mỗi khi nó nhớ mẹ, nó thèm biết bao cái cảm giác được bố nó quát nó mỗi khi nó làm sai, nó thèm biết bao bữa cơm đầm ấm trong gia đình nó, nó cứ lớn lên trong ngôi nhà đó một cách vô thức và vô tình đã “tôi luyện” cho nó 1 tính cách ít nói, thận trọng, hay đăm chiêu, hay buồn vơ vu, và cũng hay đắm chìm 1 mình trong tưởng tượng. Nó luôn tưởng tượng đến 1 cuộc sống hạnh phúc bên gia đình, nó tưởng tượng nó là 1 đứa hoàn hảo được nhiều người yêu mến nó…. Nó thấy mình hạnh phúc mỗi khi nó sống trong tưởng tượng, có lẽ vậy mà nó hay mơ mộng hơn thì phải.
Ngày nó còn học lớp 9, nó đã bắt đầu đi dạy tiếng anh, gọi là “đi dạy” cho oai thôi, chứ “học sinh” của nó là bạn của nó, nó thấy tự hào vì mình có thể làm được điều đó. Nó thích học ngoại ngữ, ngày đó trường nó là trường điểm của Huyện, nhưng chỉ có môn tiếng Pháp, mà phải những học sinh học giỏi mới được vào lớp có môn tiếng Pháp đó, nó học trung bình nên k bao giờ mơ tưởng. Nhưng nó có môi trường tốt, ở nhà nó có cả tá người bạn là người Châu Âu, nhất là bà Christa hay ông John chẳng hạn, họ đã thành người bạn của gia đình nó, hàng đêm ăn cơm xong nó và em nó ôm sách sang nhà ông bà John học tiếng Anh, nó vui lắm, nó thích thú với thứ tiếng mà mà k phải là tiếng mẹ đẻ của nó. Nó nghĩ nó học được 2 chữ, thì nó dạy cho người biết 1 chữ, và nó nghĩ dạy cũng là 1 cách học tốt nhất, vậy là nó mạnh dạn hơn trong việc dạy học, dần dần nó có 4 lớp, có lớp học sinh lên đến 45 người, nó vui với “công việc” của nó, khi mà chưa ai bằng tuổi nó kiếm được tiền, chúng bạn chỉ đang tuổi cắp sách đến trường mà, thì nó lại là đứa kiếm ra tiền. Nó trân trọng những đồng tiền học phí đó, và nó mua sách nhiều hơn. Sau này khi lên cấp 3, nó quyết định ôn thi vào trường ĐHNN, nhưng cô giáo chủ nhiệm của nó khuyên can nó không nên, cô nó bảo ở thành phố học sinh được học ngoại ngữ từ bé, ôn luyện nhiều còn chưa chắc đã thi đỗ, còn nó nó không được học, nó chỉ học amateur, học kiểu word by word mà thôi, nhưng sao nó tự tin vào khả năng của nó đến lạ, nó nhờ bố nó mỗi chuyến đi công tác HN mua giúp nó 1 quyển sách gì đó về tiếng Anh, nó cứ ôn, vừa ôn cho mình, vừa dùng kiến thức ôn đó đi dạy, để nó có cơ hội nhớ hơn. Rồi nó cũng vào được trường ĐHNN mà nó mơ ước với số điểm không cao, nhưng đó là tất cả ước mơ của nó.
Ngày nó tốt nghiệp, ra trường đi làm mợ nó muốn giới thiệu cho nó 1 người ở HN để nó có thể nghiễm nhiên trở thành người thành phố, cho cuộc sống của nó bớt khổ hơn. Hình như nó thích con đường chông gai hơn thì phải, như vậy mới đúng là nó, nên nó từ chối. Nó đi gặp người đó, nghe đâu là tiến sỹ ở Đức về, đang làm việc ở viện nghiên cứu vật lý VN, có nhà 4 tầng to vật ở đường Hoàng Quốc Việt mà có dịp nó đã đến nhà ông ấy, sống 1 mình, bố mẹ đã mất, nghe qua rất lý tưởng nhỉ? Ngoài cái đầu tuổi gần 40 ra, mọi thứ đều ổn. Mợ nó vẫn bảo “bao người mơ ước, đâu quan trọng tuổi tác, quan trọng là cuộc sống mình k phải khổ, k phải bon chen”. Vâng có thể ai đó mơ ước 1 cuộc sống vô vị như vậy, nhưng nó thì không.Nó thích tự mình khám phá thế giới, tự đứng trên đôi chân của nó, tự khẳng định mình (dù rằng nó chả là gì cả), nhưng nó đầy nhiệt huyết và tự tin. Người được giới thiệu với nó, bảo với nó rằng, nếu chấp nhận đến bên lão ấy, lão sẽ cho nó 1 cuộc sống đầy đủ, xin việc cho nó vào 1 công ty tốt, ổn định việc làm, lão ấy còn tự tin rằng, nếu không có lão ấy giúp chắc chắn nó k thể ở lại HN mà kiếm được 1 việc làm. Nó tự tin khẳng định nó sẽ làm được bằng chính nó. Rồi nó cũng có việc làm, 1 công việc có thể nói là tốt trong thời điểm đó, nhân viên văn phòng đại diện của 1 công ty ô tô Trung Quốc tại VN. Nó thích đi đây đi đó khám phá, và vị trí nó làm hội tụ cả yếu tố đó. Ngày xưa có lần ai đó hỏi nó, sao k làm giáo viên cho nhàn, mà lại lựa chọn nghề phiên dịch, nó trả lời rằng nó thích được đi du lịch mà không mất tiền, vậy là mỗi chuyến đi công tác nó vui lắm, vui với những khám phá về vùng đất mới, vui vì được biết nhiều nơi, vui vì được quen nhiều con người, nhiều vùng miền khác nhau, và vượt ra cả lãnh thổ VN của nó nữa. Không vui sao được khi nó thấy nó sống có ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Cái ngày nó về làm phiên dịch, kiêm trợ lý tổng giám đốc 1 cty liên doanh ở gần nhà nó, mỗi lần đi công tác nó đều được xe đưa đón. Nó thích mặc váy, và luôn xúng xính trong những cái váy đi làm, nó thấy yêu đời, yêu công việc, và thấy sống có ý nghĩa, nó đi dạy thêm kiếm thêm tiền mua xe máy. Trong công việc nó thấy nó luôn gặp may, nhưng trong tình cảm nó luôn gặp rắc rối.
Làm cùng nó có 1 người thua nó đến 4 tuổi, luôn bên nó, ủng hộ nó, theo dõi từng bước đi của nó, luôn pha trò cho nó cười, và còn đăng ký làm học trò học tiếng Trung của nó nữa, lúc nào buồn nó cũng thấy “thằng đó” ở bên, nó không hiểu. Nó không biết rằng, cái thằng thua nó 4 tuổi đó lại có 1 thứ tình cảm đặc biệt dành cho nó như vậy. Nó cứ hồn nhiên, vô tư cho đến 1 ngày thằng con trai kia hẹn nó đi café, nó nhận lời. Quán café vẫn như bao ngày, nó hồn nhiên kéo ghế ngồi đối diện thằng con trai kia, gọi 1 cốc café đen, 1 cốc sinh tố và 1 đĩa hạt dưa. Ngồi bao lâu, gặm nhấm gần hết đĩa hạt dưa vẫn thấy cái thằng kia nó im lặng, không nói lời nào (chả giống nó mọi ngày gì cả?). Rồi cuối cùng thằng kia cũng nói ra tình cảm của nó dành cho nó, nó shock mồm chữ O mắt chữ A, tưởng mình nghe nhầm. Vậy là nó cười, rồi đứng dậy ra về, bỏ mặc thằng con trai đó ngồi lại 1 mình nơi quán café đó.
Tưởng vậy là đùa, rồi thằng đó vẫn đeo bám nó, vẫn khẳng định là tình cảm của thằng kia dành cho nó là thật, nó đã từ chối và nào ngờ thằng con trai kia nó dọa ngược lại, rằng nếu không yêu thằng đó,thằng đó sẽ nhảy cầu tự tử, nó bỏ mặc hết mọi lời dọa dẫm. Nhưng sao đêm đó, nó không ngủ được, nó sợ nhỡ may thằng kia nhảy cầu thật thì phải làm thế nào? nó lo cho thằng kia không phải vì yêu, mà vì nó sợ nó là nguyên nhân của 1 cái chết. Nó chỉ mong đến sáng thật nhanh, để nó đi làm để nó lại thấy cái bản mặt đáng ghét của cái thằng con trai kia.
2 ngày trôi qua vẫn thanh bình, vẫn gặp thằng đó ở công ty như hàng ngày, vậy đấy tụi con trai chỉ dọa thôi đâu có dám làm như chúng nó nói – nó thầm nghĩ.
Vậy mà cái thằng con trai kia lại làm thật, nó không nhảy cầu mà nó nhảy lầu, trời ơi ….nghẹt thở. Chờ đêm khuya mọi người đi ngủ hết, cái thằng con trai kia chọn cách nhảy lầu, may mà nhảy từ độ cao k cao lắm, nên thằng con trai đó đã không chết, người ta đưa thằng đó đi cấp cứu, trong viện luôn mồm gọi tên nó. Bố mẹ thằng kia cất công tìm ra nhà nó, tìm đến bố mẹ nó mắng nhiếc vì nó mà con họ quyên sinh. Chiều đó, nó bị mẹ nó cho 1 bài học “giỏi chưa con, đi quyến rũ 1 thằng thua 4 tuổi để người ta lên nhà chửi vào mặt bố mẹ mày, đẹp mặt quá”. Hic nó không thanh minh, nó im lặng cúi đầu rồi đi ra ngoài, nó hiểu nó có giải thích thì người lớn đâu tin, nó luôn vậy nó k thích cãi, không thích nói lại. Nó sống trầm hơn từ đó, bớt vô tư với tụi con trai.
Vậy mà đúng là cái sổ nó khổ mà, ngày nó mới vào công ty, công ty nó mở thầu xây dựng nhà xưởng, nhiều công ty tham dự thầu, và cuối cùng 1 công ty ở Hà Nội đã trúng thầu. Anh được cử vào làm việc dài dài ở Nghệ An, anh vui tính, hay cười có 2 chiếc rằng khểnh thật duyên, hơn nó 1 tuổi. Người ta nói, trai bắc khéo ăn khéo nói, nhưng anh không như vậy, anh hay tìm đến phòng nó làm việc để mượn cái nọ, nhờ cái kia, rồi dần dần anh cũng mời nó đến chỗ anh em trong công ty anh hay ngồi nghỉ nói chuyện cho vui, nó nhận lời. Từ đó người ta hay thấy nó và anh nói chuyện với nhau nhiều hơn, cũng chỉ quẩn quanh về công việc, về cuộc sống, về gia đình…Rồi anh cũng biết nhà nó, có số điện thoại của nó, anh thỉnh thoảng cũng gọi điện chỉ để hỏi thăm nó dăm ba câu đôi điều, rồi cuối tuần anh cũng hay đến nhà nó chơi hơn, nó cũng cảm nhận từ anh có điều gì đó khác ngoài tình bạn vô tư mà nó nghĩ.
Hình như những lần nó bị thổ lộ, đều gắn với quán café đó thì phải? anh mời nó đi uống café, đó là lần đầu tiên nó đi café cùng anh, anh đi xe máy đèo nó, nó ngồi sau thấy anh im lặng, nó cũng k dám hỏi gì.
Quán café kia rồi, nó và anh bước vào 2 người gọi đồ uống, rồi im lặng mãi không ai chịu lên tiếng. Rồi nó lên tiếng trước, phá tan bầu không khí căng thẳng, nó bắt đầu bằng câu chuyện về công việc anh đang làm, mặc dù câu hỏi đó có thể được nó hỏi anh nhiều lần, nhưng hôm nay nó vẫn hỏi, hỏi chỉ để hỏi thôi, chứ nó biết anh sẽ nói gì rồi. 2 người vẫn vui vẻ người hỏi, người đáp nhưng nó vẫn cảm nhận được cái gì đó khó tả đang len lỏi trong câu chuyện của 2 người, anh ít cười hơn, và có vẻ tỏ ra căng thẳng hơn trước nó. Rồi anh cũng nói ra hết cái điều anh muốn nói với nó, nó tôn trọng anh lớn tuổi hơn nó, nó không thẳng thắn từ chối như lần trước, nó rào nhiều vòng mà vẫn chưa vào được tâm của câu nó muốn nói, anh im lặng, rồi anh cho nó thời gian anh chưa muốn nó trả lời ngay, nó đồng ý vậy cũng tốt, nó sẽ thể hiện cho anh thấy nó k yêu anh. Ngày hôm sau đi làm, nó k còn đến chỗ anh và mọi người nghỉ để nói chuyện nữa, nó tránh anh, sợ phải gặp anh, hình như anh hiểu, tối thứ 7 anh đến nhà nó, vừa nghe tiếng xe máy từ xa nó đã biết là anh, lúc đó nhà nó đang có khách, nó đang ngồi nói chuyện với mọi người vui vẻ trước sân nhà nó, khi nghe tiếng xe nó đoán là anh, nó co chân chạy và không quên nhờ đứa em trai bảo với anh là nó đi chơi không có ở nhà, nhưng nó không ngờ hình ảnh nó co chân chạy đã để anh nhìn thấy. Anh thất vọng về nó vô cùng, anh quay về sau đó anh gọi điện cho nó, anh bảo anh thất vọng, hình ảnh đẹp đẽ về nó trong anh cũng không còn nữa. Anh bảo với nó, giá như nó cứ ra tiếp anh và nói thẳng thắn cho anh biết nó không yêu anh sẽ tốt hơn là nó xử sự như vậy với anh, nhưng anh đâu biết làm sao nó dám thẳng thắn nói như vậy được, nó đã bị 1 lần nó sợ nó lại làm ai đó tổn thương lần nữa. Nó không yêu anh, chưa bao giờ nó rung động trước anh. Anh quyết định xin ra HN không còn làm ở Nghệ An nữa, từ đó nó cũng không còn gặp anh nữa, nó đâu biết anh đã đến 1 nơi xa nó hàng ngàn cây số. Vào một chiều sau đó 2 năm, nó nhận được 1 cuộc gọi từ Singapore. Anh gọi cho nó, anh đang đứng bên dòng song Singapore gọi cho nó, nó hỏi lý do sao anh rời VN, anh nói vì nó, vì nó từ chối anh, anh thấy cuộc sống ở VN không còn ý nghĩa nên anh quyết định đi ra nước ngoài làm việc. Vậy cũng tốt, như vậy biết đâu sẽ tốt cho anh hơn khi ở lại VN. Đã hơn 10 năm kể từ ngày nó và anh quen nhau, dù ở xa nhưng anh vẫn thỉnh thoảng gọi về cho bố mẹ nó hỏi thăm, và gọi cho nó chỉ để nói dăm ba câu chuyện của anh với nó, cuộc nói chuyện luôn kéo dài gần 1 tiếng, nó luôn sợ anh tốn tiền, nhưng anh luôn là vậy lúc nào cũng là “với DL anh không tiếc điều gì”. Sau này, dù nó đã có gia đình và anh cũng vậy nhưng những cuộc điện thoại dành cho nó chưa bao giờ thôi dừng lại, dù như vậy nhưng chưa bao giờ nó biết đến 1 chút gọi là lay động trước anh, kỳ lạ thật hay là nó sắt đá? Sau này trong cuộc sống gia đình, nhiều khi nó xích mích với chồng và anh luôn là người gọi cho nó như trong anh có giác quan thứ 6 vậy, anh luôn cảm nhận được nó đang vui hay buồn dù nó không bao giờ chia sẻ với anh. Anh vẫn đi bên cuộc đời nó như thuở nào, và nó vẫn tự cho mình cái quyền là bạn của anh, chỉ là bạn mà thôi.
Một ngày tháng 5, nó phải đi xuống sở Thương mại Nghệ An làm việc, xe công ty phải đi HN, vậy là nó phải đi xe ngoài, nó họp xong và cố gắng về nhà trong ngày. Nó ra bến xe Vinh, lên xe của bạn nó và mua vé, nó không quên mua 1 gói hạt hướng dương, 1 gói kẹo và 1 quyển sách trên tay (thói quen của nó là vậy, lúc nào trong người nó cũng có sách, đi công tác nó luôn đọc sách trên xe), nó vừa nhâm nhi hạt hướng dương, vừa chăm chú đọc sách, nó chợt nghe 1 giọng nói “có ai ngồi đây chưa em?’, “chưa ạ” nó lạnh lung trả lời mà không thèm cả nhìn xem ai đang hỏi nó, nó vẫn dán mắt vào quyển sách trong tay nó, “anh ngồi được không?”, “vâng”. Lúc này nó mới thèm ngẩng mặt lên để nhìn cái bản mặt đang hỏi nó, người bắc – lại là người bắc à, nó nghĩ, nó hình như có duyên với người bắc thì phải nhỉ? Nhìn cũng bình thường, có vẻ là người dễ gần, khuôn mặt đầy đặn toát vẻ phúc hậu và có nét gì đó phong trần nữa, hình như do anh mặc đồ thô nên nó thấy vậy.
Nó và anh trao đổi câu chuyện với nhau, dần dần thấy quãng đường từ Vinh lên Thái Hòa nó ngắn hơn bởi câu chuyện ngày 1 rôm rả giữa nó và anh, anh xin số điện thoại của nó, nó chìa cho anh tấm card của nó. Trên tấm card đề “trợ lý tổng giám đốc” khiến anh cảm thấy nó xa lạ với anh hơn thì phải. Rồi anh cũng cho nó số điện thoại của anh. Nó đi dạy Tiếng Anh hàng tối, mỗi tối nó có 3 lớp, sau giờ tan tầm nó vào dạy luôn tù tì 3 lớp đến 11h đêm mới về, nên mỗi lần anh gọi về số nhà nó, chỉ có em nó cầm máy, luôn là “chị em chưa về”. Cứ như vậy gần 1 năm sau, nó đang dạy học thì có 1 học sinh xin cho lớp hôm đó nghỉ để đi thăm người ốm, nó thấy nó cũng muốn nghỉ, nó đồng ý và ra về. Vừa về đến cổng, nó nghe chuông điện thoại nhà nó đổ, em nó nghe máy, rồi nó cũng kịp nhận cuộc gọi đó từ anh, anh bảo với nó là anh đi xe máy từ HN vào cùng với mấy người bạn nữa, đang đứng ở trên cầu Hiếu, anh nói anh muốn gặp nó. Nó đồng ý, nó cũng gần như quên mất khuôn mặt của anh, vuông? Tròn? Chữ điền? hay một hình khuôn nào đó, mặc kệ nó cứ đi đã. Đến cầu, nó thấy 4 người đều là nam, đều nghe giọng bắc ( với nó là người miền trung, nó không phân biệt được đâu là người HN, đâu là Hà Nam, đâu là Ninh Bình hay đại loại 1 tỉnh nào đó miền bắc, nó cứ quy giọng bắc là giọng HN hehe thật ngố), nó dừng xe và xuống xe cẩn thận đến bên 4 anh đó, lễ phép hỏi “cho em hỏi trong các anh ai là anh K ạ?”, “là anh” 1 anh dáng gầy, đẹp trai và khá ấn tượng lại hay nói nữa, nó cũng k còn nhớ mặt anh như thế nào, nên nó vẫn cứ đinh ninh đó là anh thật, mãi khi cả 5 người kéo nhau vào quán café, nó mới biết người đó là Hùng không phải là anh, 5 người vui vẻ nói cười, rôm rả dù đó là lần đầu nó gặp những người bạn của anh và cũng là lần đầu gặp lại sau lần gặp cách đó gần 1 năm.
Từ đó nó và anh hay gọi điện cho nhau, lúc thì nó gọi trước, lúc thì anh gọi cho nó trước, anh ít vào Nghệ An chỉ thỉnh thoảng vào quyết toán cuối tháng, hay đưa tiền vào phát lương cho mọi người, còn lại anh vẫn làm ở HN, việc gặp anh cũng không nhiều. Dần dần nó thấy nhớ anh, 1 nỗi nhớ mơ hồ, hình như nó đã yêu, nó cũng không biết nữa, chỉ thấy nghĩ đến người đó nó đã cảm thấy lòng mình vui vui một cảm giác khó tả.
Nó và anh vẫn ít gặp được nhau, có lần anh đi xe máy từ HN vào rồi sáng thứ 7 gọi cho nó, đi uống café, ngồi hết chầu café mà vẫn chưa muốn về, anh rủ nó đi ăn cơm trưa cùng anh, hay có lần nó mời anh đi cùng nó và những người bạn của nó đi dự 1 cái lễ làng ở quê nó, anh nhận lời, nó chờ rồi nó thấy anh đến cùng 2 người bạn nữa, đầu tóc và quần áo bám đầy bụi, khổ thân anh. Cuối cùng cả nhóm lại đổi ý đi café thay vì đi dự lễ vì sợ người đông, mà đường thì bụi. Hay có lần là dịp lễ 30/4 anh lên Thái Hòa gọi cho nó, mời nó ra quán café, nó vui mừng nhận lời và nó ra thấy anh cùng những người bạn đã ngồi ở quán, café xong nó mời anh và bạn anh lên nhà nó ăn cơm tối, đó là lần đầu tiên anh đến nhà nó, nó vui lắm. Hôm đó bố nó bắt được con cá trắm trong ao nhà nặng hơn 4kgs, anh lúc đó là khách quý của nó, đương nhiên rồi, có thể anh là 1 người bình thường với mọi người, nhưng lại là người khách đặc biệt trong lòng nó, nó biết cảm giác của nó lúc đó.
Cơm xong, anh mời nó lại đi café cùng những người bạn của nó, kéo nhau vào quán rồi, những người bạn của nó cố tình để nó và anh ngồi ở bàn riêng, vậy là nó và anh ngồi 1 bàn ở 1 góc khác với mọi người, nó ngồi đối diện với anh, nó và anh trao đổi dăm ba câu rồi anh hỏi vè công việc của nó, về gia đình nó, anh bảo nó sang ngồi bên anh, nó không đồng ý, vậy là anh lại sang ngồi cạnh nó. Lần đầu tiên nó thấy tim mình đập lỗi nhịp, khi ngồi bên anh. Anh cầm tay nó, lúc này nó không còn là nó nữa, nó thấy mình vừa muốn đứng lên, nhưng lại không muốn mất đi giây phút được bên anh, nó ngồi im, im đến nghe được cả nhịp đập của con tim nó. Cũng may trời tối, nên anh không nhận ra là đôi má nó đang ửng hồng, nó nghe tim mình thổn thức. Rồi anh kéo nó vào lòng, ôm nó và trao nó nụ hôn, nó run lên vì hạnh phúc hay vì một điều gì đó nó không biết, nó im lặng đón nhận, nụ hôn dài mãi. Anh dừng lại, cả anh và nó rơi vào im lặng, nó muốn phá sự im lặng đó nên lên tiếng trước, nó hỏi những câu đại loại nó nhớ đã hỏi anh rồi, nó lúng túng thật sự, sau đó nó và anh cùng mọi người rời quán về. Anh đưa nó về nhà, đến gần cổng nó bảo anh dừng lại để nó tự vào, anh xuống xe ôm nó và trao nó nụ hôn lần nữa, lần này nó tự tin hơn, nó thấy mình hạnh phúc nhất lúc đó. Nó và anh chia tay nhau như vậy, nó về nhà trong trạng thái hân hoan, một niềm vui len lỏi trong từng thớ thịt nó. Đêm đó, nó không tài nào ngủ được, nó nghĩ đến anh, nghĩ đến giây phút khi ở bên anh, nó đặt ra bao nhiêu câu hỏi về anh, và tình cảm của nó đang hướng về anh, liệu có phải là thật không nhỉ? Liệu một người như anh có yêu nó thật không nhỉ? Hay nó chỉ là trò đùa trong 1 cuộc chơi của anh? Nó lo lắng xen nhiều hơn, nó sợ nếu nó bước vào chuyện này nó sẽ làm mình bị tổn thương. Nó bắt đầu cá cược là anh sẽ gọi cho nó vào ngày mai và cả những ngày sau nữa, nếu nó yêu anh và nhớ đến nó. Hôm sau đi làm, nó vẫn mang theo bao câu hỏi trong đầu, nó hồi hộp chờ cuộc gọi của anh để chứng minh là nó nghi ngờ anh là sai, nó chờ rồi 1 ngày và 2 ngày trôi qua vẫn không thấy anh gọi cho nó, sự im lặng từ phía anh khiến nó thấy mình tê dại, thấy tim mình nhói đau, vậy ra đó cũng chỉ là 1 trò đùa mà thôi. Không nhẽ nụ hôn nó đón nhận từ anh nồng nàn đến vậy cũng là đùa sao? Kỳ quá…..
Nó thấy thất vọng về anh, nó băn khoăn liệu có nên nghĩ về anh nữa không, có nên chờ cuộc gọi từ anh nữa không, có nên tin nữa không, nó muốn quên đi để vui sống như trước đây. Nhưng trái tim nó không chịu nghe lời, nó nghĩ về anh nhiều hơn, hình ảnh anh dù chưa đến mức đi vào giấc mơ của nó, nhưng cũng đủ để nó suốt ngày nghĩ đến anh mà không tập trung làm được gì nên hồn.
Nó quyết định gạt bỏ tự ái và nhấc máy gọi cho anh, tay nó run run bấm số, rồi nó lại đặt máy xuống, đến lần thứ 2 nó mới đủ dũng cảm để bấm số và cầm máy, nó nghe đầu dây bên kia 1 giọng nói của sếp anh, nó chào hỏi thăm rồi xin được gặp anh, nó hồi hộp nó sợ anh k muốn nghe cuộc gọi từ nó. Nó nghe từ đầu dây bên kia là giọng của anh, anh nói chuyện với nó như chưa từng có chuyện gì xẩy ra giữa nó và anh, vẫn như 1 người bạn từ cái ngày đầu quen nhau, nó hụt hẫng, nó không mong anh vồn vã với nó, nhưng ít ra cũng hy vọng anh hỏi han nó hơn mọi ngày một chút cũng đủ làm trái tim nó ấm hơn rồi. Nó không nói được gì nhiều, cũng không dám hỏi tại sao không gọi cho nó những ngày qua. Nó biết đó chỉ là trò đùa, nó thấy tim mình nhói đau, trống vắng và hụt hẫng…. nó lên giường hy vọng mình có thể ngủ để quên đi cái cảm giác khó chịu lúc đó. Nhưng đâu đơn giản như nó nghĩ, nó cứ miên man trong suy nghĩ, vẫn tự vấn mà không bao giờ có câu trả lời. Nó thầm nghĩ nó nên dừng lại, không nên nghĩ đến anh nữa… nó thấy nhẹ nhõm khi quyết định như vậy, một ngày thật dài đối với nó và giờ nó cần 1 giấc ngủ để quên đi tất cả….
Những ngày sau nó đã không nghĩ nhiều về anh nữa, nó thấy thanh thản và nhẹ nhõm hơn khi quyết định quên đi 1 người. Nó đã trở lại là nó, vui vẻ trong công việc và vẫn chăm chỉ đi dạy, nó thấy quý giá biết bao những công việc nó đang làm, bởi công việc mang niềm vui đến cho nó, nhất là những giờ lên lớp, những gương mặt học trong lớp nó, sao bỗng thấy thân thương đến lạ, nó thầm cảm ơn ông trời đã cho nó được là nó.
Khi nó đã quyết định gạt bỏ hình ảnh của anh ra khỏi đầu nó, ra khỏi cuộc đời nó được vài ngày rồi, đang sống yên ổn và thấy thanh thản thì anh lại gọi cho nó, nó cũng không hiểu nổi đàn ông nữa??? anh gọi cho nó, hỏi thăm nó công việc cuộc sống và linh tinh lang tanh. Nó thấy hối hận vì đã nói chuyện với anh, bởi sau đó nó lại thấy mình xao động.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, nó và anh vẫn vậy vẫn như 2 người bạn. Nó vẫn nghĩ về anh, vẫn thỉnh thoảng thầm mong rằng mọi việc giữa nó và anh sẽ tiến xa hơn. Nó không hiểu về đàn ông, càng không hiểu chút nào về anh, anh đôi khi cứ im lặng vài ngày thậm chí vài tuần, rồi thỉnh thoảng lại buông cho nó 1 tia hy vọng bằng 1 cuộc gọi ngắn cho nó, nó thấy mệt mỏi, nó không muốn như vậy, nó muốn mọi thứ phải rõ rang, nhưng nó lại k thể hỏi anh những câu hỏi đại loại như vậy được, như vậy thì kỳ quá.
Nó chán chường, nó tập trung vào công việc nhiều hơn. Và cuối cùng nó quyết định rời quê nó, rời bỏ công ty mà nó đang làm để ra Hà nội tìm cơ hội mới, vừa là muốn có cơ hội mới ở thành phố, vừa là nó muốn được gần anh hơn, nó không muốn vì khoảng cách mà nó và anh phải như vậy.
Trước khi rời công ty cũ, nó đã kịp phỏng vấn được 1 văn phòng đại diện oto tại HN, vậy là nó được nhận ngay hôm nó phỏng vấn là vào thứ 7, ngày mà nó được nghỉ ở công ty để tranh thủ ra HN phỏng vấn. Nó vui mừng với chỗ làm mới, nó thấy sếp có vẻ là người khó tính, nghe đâu tổng giám đốc công ty đó là thần đồng của Trung Quốc, 14 tuổi đã tốt nghiệp đại học, ngưỡng mộ quá ta.
Bước vào cuộc sống nơi đô thị, nó thấy cuộc đời có ý nghĩa hơn. Nó làm ở văn phòng đại diện từ thứ 2 đến thứ 7, CN nó được nghỉ làm. Vào ngày nghỉ nó cũng không biết phải đi đâu và làm gì, nó lại học, đôi khi là đi chơi với anh. Nó và anh có thời gian gần nhau nhiều hơn trước, nhưng chưa bao giờ nó được nghe anh nói về tình cảm của anh dành cho nó, nên trong suy nghĩ của nó, nó không cả dám nghĩ gì nhiều hơn ngoài coi anh là 1 người bạn trên mức tình bạn chút xíu mà thôi, nó bằng lòng như vậy hay là nó không quan tâm, nó cũng không biết nữa.
Nó và em nó thuê 1 căn nhà ở Phùng Chí Kiên, hàng ngày em nó đi học rồi đi làm nữa. Cuộc sống đôi khi thật nhàm chán, nó cũng thấy chán với nhịp sống đó, ngày nào cũng như ngày nào, đi làm rồi về nhà cơm nước, rồi ngủ rồi ngày hôm sau cũng lại vậy.
Anh vẫn đến thăm nó, vẫn thỉnh thoảng đưa nó đi café tâm sự, đôi khi anh lạnh lung hơn cả 1 người bạn, nhưng đôi khi anh lại tình cảm với nó đến lạ lung, nó không thể hiểu được anh, hay đúng hơn là k thể hiểu được đàn ông nữa. Bạn nó bảo với nó “ đó không phải là 1 tình yêu, có thể người ta chỉ lợi dụng D thôi, chứ chưa hẳn đó là 1 tình yêu”, nó nghi ngờ bạn nó, nhưng nó cũng nghi ngờ ở anh. Vậy thôi nhưng nó vẫn luôn cho anh là người yêu của nó. Có lần nó và chị H cùng người yêu chị ấy đến công ty anh vào ngày thứ 7, nó định làm anh bất ngờ về sự xuất hiện của nó ở nhà anh, nhưng cuối cùng người bị bất ngờ là nó. Nó đến mới biết là anh đi chơi với bạn… ? nó buồn, hụt hẫng có thể đủ đánh gục nó, nhưng nó lại k dám khẳng định anh là người yêu nó, nên nó bình tâm trở lại.
Ngày 8/3 anh đến nhà nó cùng ăn cơm với nó và em trai nó, anh cũng đưa cho nó 1 bông hoa, nó còn nghĩ nó là người duy nhất được nhận hoa từ anh, nó thấy mình hạnh phúc. Vậy mà đang ăn cơm, có người con gái nào đó gọi cho anh
• Ừ anh đang ở nhà chú, lúc nãy anh có đến nhà em để tặng hoa, nhưng em không ở nhà.
Vậy hóa ra bong hoa nó nhận được không phải là bong duy nhất, chỉ là bông hoa phát chẩn mà thôi, còn nói dối người nào đó là đang ở nhà chú nữa. Nó bắt đầu mơ hồ về anh, không hiểu người mà nó nhận là người yêu đó rốt cuộc là ai, đang làm trò gì với nó?
Ăn cơm xong, anh bảo với nó là anh đi có việc. Nó vẫn ngây thơ tin là anh có việc thật.
Nó ở nhà xem tivi, cắn hạt dưa vô tư đến đau lòng, trong khi người yêu nó đi với người yêu của người yêu nó. Thật tội nghiệp cho nó.
Một ngày thứ 7 trời mưa, nó không thấy anh đến với nó, trời mưa mỗi lúc 1 nặng hạt, tiếng mưa như tiếng lòng nó vậy, nó thấy nó thật thê thảm và đáng thương đến đau đớn. Nó chờ cuộc gọi của anh, sự chờ đợi dường như càng nặng nề khi mà sự im lặng từ anh cứ im lặng mãi, nó không thể ngồi chờ được nữa, đã hơn 9h đêm, nó quyết định mở máy gọi cho anh.
• Alo
• (giọng 1 người con gái nào đó) alo
• Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của anh K không ạ?
• Đúng rồi, đây là số điện thoại của người yêu tao, anh ấy đang ở nhà tao, giờ thì mày hiểu ai là người yêu của anh ấy rồi chứ.
Nó tắt máy, nó tắt máy rồi mà vẫn không tin vào những gì mình vừa nghe, nó lại gọi lại lần nữa, lần này vẫn là giọng nói của cô gái lúc nãy.
• Anh K đang ngủ ở đây, mày vẫn chưa tin sao, có cần tao chuyển máy cho mày nói chuyện với người yêu tao không?
Nó vội tắt máy đi, giờ thì nó đã tin và đã hiểu.
Nó thấy tim mình nhói đau, nó thấy một sự mất mát thật lớn, nó thấy con người mà nó tin là yêu nó thật phũ phàng với nó. Nó muốn tim 1 lý do nào đó, để giải thích cho việc anh không đến thăm nó hôm nay, ví như anh đến nhà cô bé kia, rồi trời mưa to quá anh không mang áo mưa, nên anh phải ở lại trú mưa, có thể anh đang đi vệ sinh, và đúng lúc nó gọi thì cô bé kia cầm máy. Hay là, anh đang nhờ 1 người nào đó đóng vai người yêu anh, để thử nó. Hoặc là anh đang đứng giữa sự lựa chọn, nên nó vẫn còn cơ hội có được anh… nhiều lắm nhưng hình như chả có lý do nào thuyết phục để nó bớt đau hơn, càng tìm lý do nó càng thấy nó đáng thương hơn nhiều. Nó quay lại tự trách bản thân mình, nó tự thấy nó thấp hèn, nó người ở quê ra, nó xấu xí, nó thấp, nó không thông minh, nó không có việc làm tốt…
Nó quyết định sẽ dừng lại ở đây, dù rằng trái tim nó đang rỉ máu, nhói đau buốt vì nỗi nhớ anh, và mất anh. Nó vật vã với hình bóng anh, nó không thể làm được gì, nó trở nên trầm hơn, có hôm đang ngồi dịch chợt nhớ đến anh nó rơi nước mắt ngon lành, mà sếp nó không hiểu có chuyện gì với nó. Đêm về nó đối diện với chính nó, lúc đó nó mới thấm hết nỗi buồn, nó khóc hàng đêm. Nhiều khi bạn bè hay người thân gọi điện cho nó, vừa nghe đầu giây bên kia giọng nói nào đó, là nó lại khóc ngay, cứ như nước mắt của nó chực sẵn ở bờ mắt rồi, chỉ chờ 1 giọng nói nào đó là nó tuôn rơi như mưa vậy. Mỗi lần khóc như vậy, nó thấy mình đau đớn đến tột cùng, 1 nỗi đau trong sự mất mát, nó cứ hình dung từ giờ nó k được bên người nó yêu cho đến suốt cuộc đời của nó, nó sợ cảm giác đó vô cùng.
Người ta vẫn bảo thời gian là phương thuốc hữu hiệu nhất chữa lành mọi vết thương, nhưng hình như với nó không phải như vậy. Thời gian càng khiến nó nhớ anh nhiều hơn, là thứ khiến nó thấy sự mất mát lớn hơn.
Ngày sinh nhật anh, anh mời nó đến, nó suy nghĩ suốt cả 1 ngày, đứng giữa sự lựa chọn đi hay không. Nó vốn yếu đuối, nó sợ phải đối mặt với người yêu người nó yêu. Nó sợ nó bị tổn thương vì điều đó, vậy nên nó quyết định k đi, nó quyết tâm lên kế hoạch từ nay sẽ quên đi người ấy. Ăn tối xong, nó sang nhà bạn nó là L chơi, tâm sự. Đã hơn 10h đêm, bạn nó bảo nó ở lại ngủ cùng, nó nhận lời. 2 đứa vừa tắt điện đi ngủ, thì điện thoại nó reo lên, nó nhìn thấy số của anh, bạn nó ra hiệu cho nó đừng nghe, phải quyết tâm quên đi, nó cũng muốn nghe lời bạn nó, cũng muốn 1 lần làm người cứng rắn trước anh, nhưng cuối cùng thì nó không cưỡng lại được trái tim nó. Nó mở máy, giọng nói đó ở đầu giây bên kia, nó vẫn cảm nhận được sự ấm áp ở giọng nói đó. Anh bảo với nó là anh đang đứng trước cửa nhà nó, nó không tin, nó vội về, bạn nó thất vọng về nó vô cùng vì hành động của nó, có lẽ lúc đó trông nó buồn cười lắm thì phải, nó luống cuống như sợ về muộn anh sẽ bỏ nó đi mất.
Đi vài bước chân từ nhà bạn nó về nhà nó, đã thấy anh đứng trước cửa nhà nó với 1 két nước ngọt, 1 túi bánh kẹo và hạt hướng dương, anh hỏi nó sao không đến dự sinh nhật anh, nó không trả lời.
Nó bước vào nhà, anh bước vào theo cùng két nước và bánh kẹo, em trai nó thấy anh bước vào cũng thất vọng vô cùng về nó. Nó hiểu cái nhìn thiếu thiện cảm và soi mói của em nó như muốn ăn sống nuốt tươi vào anh, anh không giải thích, chỉ cố hỏi lý do sao nó không đến dự.
• Hôm nay sinh nhật anh, anh chỉ mời vài người bạn thân với anh, mọi người đến đầy đủ chỉ thiếu em, sao em không đến?
• (im lặng…)
• Em giận anh à?
• (trời… có là gì của anh đâu mà dám giận nhỉ?, nhưng đúng là đang giận thật).
• anh xin lỗi..
• H (người yêu của anh) có đến không ạ? (bỗng nhiên nó hỏi anh như vậy)
• Có, H có đến.
Nó thấy thế là đủ, không cần phải nghe thêm điều gì nữa, nghe thêm chỉ khiến nó đau lòng hơn mà thôi.
Nó vào giường nằm đắp chăn.
Anh xin lỗi nó, nó không muốn nghe.
Nó hiểu nó không có ý nghĩa gì đối với anh cả. Nhưng nó muốn biết bao, được anh ôm nó, được cảm nhận hơi ấm từ anh, muốn nghe anh thủ thỉ với nó.
Những ngày sau vẫn vậy, nó thấy buồn chán và mệt mỏi.
1 ngày chủ nhật, như chuộc lỗi, anh đến muốn đưa nó đi dạo phố, anh bảo anh muốn mua 1 cái đài quay đĩa, rủ nó cùng anh lên phố mua, nó nhận lời. loanh quanh cuối cùng cũng mua được đài đĩa cho anh, anh còn để nó chọn hộ anh 1 cái đĩa mà nó thích nghe, nó chọn “Ưng Hoàng Phúc”. Anh và nó về nhà nó, vừa đến nơi anh bảo anh phải đến ăn cơm nhà chú, anh xin lỗi nó không thể ở lại với nó thêm được. Nó lại rơi vào buồn bã, nó vật vã với tình yêu vô vọng của nó dành cho anh. Rồi nó kéo anh lại, ôm anh, anh hiểu và im lặng. Anh xé 1 tờ giấy trong cuốn sổ của nó, và viết cho nó rằng “dù sau này anh ở đâu và làm gì thì anh sẽ không bao giờ quên em”, điều nó muốn không phải là câu nói đó, nó muốn có anh, muốn được bên anh bằng xương bằng thịt, nhưng có lẽ điều đó là không thể. Rồi anh bỏ nó lại với nỗi đau lớn hơn nỗi đau trong những ngày qua mà nó phải chịu đựng. Vết thương gần như đã gần liền, lại bị rạch trở lại, càng khiến nó đau đớn hơn bao giờ hết. Nó hiểu nó đã mất anh từ giờ phút đó.
Sau đó nó quyết định chấp nhận xa anh, mặc dù chưa 1 lần chính thức được nghe câu yêu từ anh, không có đến thì làm gì có đi nhỉ? Vậy nhưng trong lòng nó, với nó anh đã nói lời yêu với nó rồi. Nó vẫn vật vã trong đau đớn, trong nỗi nhớ những kỷ niệm về anh, những hình ảnh về anh mọi thứ về anh, nó nhớ như in những lần anh bên nó, nhớ tất cả những gì thuộc về anh, tệ là anh chưa 1 lần tặng nó 1 vật gì, để khi chia tay nó có thể ngắm vật kỷ niệm nào đó của anh mà vơi bớt nỗi nhớ về anh. Anh đến trong lòng nó thật nhẹ nhàng, nhưng ra đi thật ồn ào trong lòng nó, ít nhất là vậy.
Những ngày nó chấp nhận rời xa anh, nó thật khổ sở, hàng đêm 1 người bạn trước đây ngỏ lời yêu nó, nó không đáp lại đã sang nước ngoài sinh sống, thời gian qua anh vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm, quan tâm đến nó.
Nó nghĩ không yêu anh nữa, không được ở bên anh, thì đến với ai cũng vậy thôi, và nó chặc lưỡi gật đầu làm người yêu của anh bạn cũ, dù trong lòng nó chưa 1 lần biết rung cảm về anh. Nó nhận lời yêu anh lúc 3h sáng vào 1 ngày nó đang nhận hàng ở ga tàu Yên Viên, lô hàng phụ kiện oto quá nhiều, mà đến 3h sáng nó vẫn phải ở ga để chờ nhận xong hàng, nó thấy buồn và anh gọi điện cho nó hỏi han, anh thấy thương nó, anh vẫn vậy và anh đã ngỏ lời lần nữa với nó, lần này nó đã đồng ý. Có lẽ anh hạnh phúc khi nó nhận lời yêu anh, anh hiểu nó chưa sẵn sang yêu anh, nhưng anh tin nó sẽ yêu anh vì tình yêu anh dành cho nó quá lớn. Hàng ngày anh vẫn gọi về cho nó, an ủi nó, luôn bên nó dù rằng cách xa nó hàng nghìn cây số, nó cũng không hiểu là nó có thể yêu anh được không, khi mà hình ảnh về người cũ trong nó còn quá đậm, nhưng nó phải học cách quên đi người cũ, phải tiễn cái cũ mới đón cái mới về được.
Anh quan tâm đến nó từ giấc ngủ, từ bữa ăn, từ công việc, từ việc đi công tác… anh muốn nó được hạnh phúc, anh hứa là sau này về với anh, anh sẽ không để nó làm gì cả, anh sẽ nấu cơm cho nó, sẽ giúp nó thật nhiều để nó được nghỉ ngơi, chỉ cần nó bên cạnh anh là đủ. Đôi khi nó cũng thấy anh thật đáng thương, bởi không có được tình cảm trọn vẹn từ nó, nó vẫn chưa tìm được 1 chút nhớ, 1 chút thương dù chỉ là 1 chút thôi dành riêng cho anh, nó thật tệ. Anh đã nói với gia đình anh về nó, bố mẹ anh muốn vào thăm gia đình nó, anh bảo ra tết chờ anh về nước, sẽ cùng bố mẹ vào thăm gia đình nó, vào thưa chuyện để cưới nó về làm dâu nhà anh, nó gật đầu, nó không yêu anh, nhưng với nó lấy ai cũng vậy vì không phải là người cũ của nó, anh yêu nó, thương nó, quan tâm đến nó vậy là được rồi, phụ nữ chỉ cần vậy thôi.
Có lẽ trên đời này tồn tại 2 chữ “duyên phận” thật, mọi việc tưởng như đã đi vào trong quên lãng, mọi ký ức đã chịu nằm im ở 1 góc nào đó trong nó rồi, và mọi thứ đang và đã sang 1 trang mới đối với nó, dù không ồn ào, nhưng nó thấy bình yên. Vậy mà mồng 6 tết năm đó, người cũ của nó lại quay về bên nó, thật trớ trêu.
Mọi bình yên được giấu kín, bỗng như vỡ òa trong nó, nó đón nhận sự quay trở lại của anh mà không cần 1 lý do, không cần biết đã xẩy ra chuyện gì, nó chỉ cần biết nó lại có anh, nó cũng không quan tâm là nó đang là người yêu của người khác.
Đêm đó, anh đến nhà nó, đang ngồi nói chuyện thì người yêu nó từ nước ngoài gọi về, chưa kịp hỏi han gì nó nhiều, đã nghe nó nói lời chia tay, anh sững sờ, anh không tin vào những điều anh đang được nghe từ nó, anh hỏi tại sao, nó không trả lời được tai sao? Vì nó không yêu anh ư? Vậy lâu nay nó lừa rồi anh? Vì người ấy lại quay về bên nó ư? Vậy hóa ra nó chưa từng quên người ấy, và lâu nay nó lừa dối anh? Nó không thể cho anh 1 lý do nào cả, nó nói đơn giản là nó chỉ muốn chia tay, anh vẫn không chấp nhận, nó đành nói ra rằng nó chưa từng yêu anh. Nó không phải là anh, nhưng nó hiểu cái cảm giác của anh lúc đó, như nó đã từng bị khi ấy rời xa nó, nó tin anh cũng như trăm nghìn vết cứa vào tim anh, có lẽ vậy, anh khóc, nó vô tâm đến mức lúc đó nó không quan tâm là anh đang khóc. Nó chỉ quan tâm đến người cũ của nó quay về bên nó mà thôi.
Từ ngày anh quay về bên nó, nó mới thực sự cảm nhận được tình yêu anh dành cho nó, những cử chỉ quan tâm, những lời nói quan tâm và động viên, như vậy mới là yêu chứ, nó nghĩ thầm.
Nó và em nó quyết định tìm nhà khác để thuê, anh và em gái của anh cũng muốn thuê chung với chị em nó, vậy là 4 người lại về cùng 1 nhà. Đôi khi cũng thật khó xử, nhưng như vậy thời gian bên nhau sẽ nhiều hơn, nó cũng muốn vậy.