12nd Oct: Kỳ lạ thật, những bệnh nhân nơi đây không giống như lần đầu tiên mình đi viện hồi sinh Bean. Hồi đó, nằm viện cùng những người đi sinh con với nhau, giao lưu với họ nhưng luôn thấy sự lạnh lùng, xa cách, thậm chí khi họ thấy mình bị băng huyết ngay trước mắt họ mà họ thờ ơ đến lạnh lùng trước sự nguy hiểm đến tính mạng của người khác đến vậy. Còn lần này mình nằm viện tim lại khác hoàn toàn, đều cùng cảnh đi tìm sự sống, họ chia sẻ với nhau cả những tâm tư, những khó nhọc của cuộc sống, và chia sẻ k chỉ về mặt tinh thần, mà còn cả vật chất cho nhau nữa. Họ gắp cho nhau những miếng thịt, miếng cá, cho nhau những quả cam, hộp sữa... Nhưng điều khiến mình thấy tình người nhất nơi đây chính là khi, có ai đó trong cùng phòng hoặc là người họ đã từng nói chuyện lên bàn mổ, là họ đều cùng nhau chờ đợi tin thành công trước cửa phòng mổ. Họ cũng hồi hộp và lo lắng như người nhà của họ vậy, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ tỏ vẻ sốt ruột, và khi ca mổ kết thúc bs ra báo thành công họ đều chúc mừng người nhà bn và chung vui với gia đình bn. Hay nếu ca mổ không thành công, họ thấy gia đình ngất xỉu đi họ chăm sóc người nhà bn đó như gia đình mình, kỳ lạ thật. Mình vẫn đùa với các bệnh nhân khác rằng " có phải những người bị bệnh tim họ sống tình cảm hơn chăng? Bởi họ thiếu 1 trái tim hoàn hảo như người bình thường, nên họ khát khao sống và chia sẻ tình thương với người khác như tình thân?" Ở đây mình k thấy sự đố kỵ, họ mừng cho ai thành công và họ k so bì khi mình kém may mắn hơn. Chiều chiều các nhà hảo tâm quanh khu phố Trần Hưng Đạo này lại đưa cháo vào cho các bệnh nhân tim miễn phí, không hiểu vì cháo ngon thật hay là trong nồi cháo đó đã được thêm nếm "gia vị nghĩa tình" mà tất cả các bn đều khen rất rất ngon. Họ xếp hàng rất trật tự và thậm chí còn nhường nhau. Chiều nay lần đầu tiên mình cũng theo chân mọi người ra hành lang nhận cháo, mình thật sự xúc động, trong màu xanh áo tình nguyện, các bạn sv trường ĐH kinh tế đã giúp nhà Chùa đưa cháo vào cho các bn, họ rất nhiệt tình, có bạn sv còn bế con giúp nhiều người để họ xếp hàng lays cháo, sau đó các bạn còn đến từng phòng bệnh hỏi thăm người bệnh, mình chợt nghĩ nếu là mình và đang là sv có lẽ mình k làm được như họ, mình sợ môi trường bệnh viện, sợ nhìn thấy các vết thương, sợ gần các ngươi bệnh, sợ mùi bv...giờ nhìn các bạn trong màu áo sv tình nguyện làm công việc này với sự nhiệt tình, gần gũi, quan tâm...mình chợt thấy yêu màu xanh tình nguyện đến lạ. Nhiều người nhà bệnh nhân đùa bảo "bệnh tim là bệnh của nhà giàu nhưng lại rơi vào nhà nghèo". Nhiều gia đình bán đất, bán hết gia sản, đi vay ngân hàng để cứu con, cứu người thân, vì số tiền mổ và viện phí quá lớn đối với họ. Nằm cùng phòng với mình có 2 gia đình thật đặc biệt, có 1 gd thì sinh đôi 2 con gái và đều bị bệnh tim phải mổ, còn gd khác thì có 2 anh em trai đều bị tim cả 2, 1 gd 1 ca mổ thôi đã kiệt quệ rồi nói gì là 2? Vậy mà họ cũng thật vô tư trước món nợ ngân hàng cho con mổ, họ chỉ lo lắng về sự thành công của ca mổ mà thôi. Các bệnh nhân tim đa phần môi thâm, các đầu ngón tay thâm bởi vì máu không đủ để cấp đi nuôi cơ thể. Có người chỉ thấy mình hơi hồi hộp và đi khám thì đã bị bệnh tim, lại có người chỉ thỉnh thoảng nhói nơi tim chút xíu đi khám cũng đã bị tim, lại có người khi leo cầu thang bộ thấy mệt, hụt hơi đi khám cũng lại là bệnh tim... Trước đây, mình nghĩ có lẽ cũng ít người bị bệnh tim, nhưng khi vào bv tim mới thấy đông hơn mình tưởng, đông xếp hàng dài mà ở VN mình có 1 thói quen là bệnh nặng mới đi chữa, thành ra mới khó cho các bs khi phải xử lý những ca khó. Không phải cứ bạn bị bệnh tim, và có tiền rồi vào viện yêu cầu mổ tim là được mổ đâu. Có nhiều trường hợp sau khi thông tim đánh giá thực trạng bệnh, thì phát hiện bệnh quá nặng k thể mổ được nữa. Vậy nên, mình mong rằng ai đó ngoài kia khi phát hiện bệnh hay có những triệu chứng như mình kể trên thì nên mạnh dạn đi khám đi nhé khi còn có thể chữa. Đã 5 ngày trong bv, thời gian k dài nhưng mình học được thật nhiều, tự chất vấn mình, tự rút ra bài học...về nhân tình thế thái. Mỗi 1 con người đều có 1 trái tim để yêu thương, 1 khối óc để suy nghĩ, hãy sống với mọi người xunh quanh như đây là ngày cuối cùng của bạn bạn nhé.
11st Oct
11st Oct: Nằm chờ kết quả hội chẩn, vẫn đoán là mình phải mổ rồi, nhưng vẫn hy vọng có 1 điều kỳ diệu nào đó đến với mình. Hôm nay có đoàn chuyên gia Singapore sang mổ cho những ca khó, nên có lẽ việc hội chẩn phải chiều muộn mới có kqua. Chiều rồi tối vẫn k thấy gì, ox tranh thủ đi hỏi bs thì bs bảo mình có chỉ định mổ. Vậy là cái "điều kỳ diệu mỏng manh" nào đó đang " dạo chơi" ở vùng trời Âu rồi thì phải? Mặc dù đã xác định phải mổ rồi, nhưng khi nghe tin xong thấy rụng rời chân tay.
9th Oct 2012
9th oct: sáng 7h bác sỹ vào phòng đọc tên đi làm xn máu, chờ ở phòng lấy máu hồi hộp lo sợ y như lần đầu đi khám vậy, đến lượt mình, tỏ vẻ dũng cảm, ngồi xuống ghế rất mạnh dạn, chìa tay trái ra, bác sỹ bảo " tay kia", " nhưng tay này hôm qua e vừa lấy máu" bs buộc dây thật chặt, xoa xoa rồi lấy bông chà lên tay thật mạnh - " k hiểu?" sau đó bs lấy xilanh ra và bảo " chịu đau chút nhé" " vâng", thế thôi nhưngy vẫn thắc mắc là sao bs pbảo thế? Lấy máu thì đâu ma chả giống nhau? " ặc đau thật, bs ngoáy kim kiểu gì đau tê tái, mà còn lâu nữa vì lấy nhiều. " xong rồi, về giường nằm đi". Nằm được 30p gì đó, bs lại vào báo đi khám, lại sang phòng khám chờ, trong lúc chờ đời tranh thủ đọc truyện cười, nhăn nhở ra cười mà các bệnh nhân khác k hiểu nó cười gì? Hehe " chắc con bé này vào nhầm bv quá? Nó phải vào viện tâm thần mới phải" có lẽ sẽ có người nghĩ vậy. Vâng đâu qtrong ai nghĩ gì, qtrong là mình giải toả được tâm trạng căng thẳng đang căng như giây đàn. Chờ 15p gì đó, thấy y tá xh báo " 2 chị này về phòng nhé, lát nữa bs về tôi gọi" he lài về phòng, lát sau thấy yta lại báo đi khám, lùa như lùa vịt, vào phong khám thấy bàn mổ, lần đầu tiên trong đời thấy bàn mổ với những thiết bị như trong phim tưng thấy, shock tim đập mạnh, chân tay bủn rủn, vừa ngồi xuống bs hỏi " phát hiện bệnh lâu chưa?" " dạ sv năm 2 em mới biết, gd e dấu em" " nghĩa là gd e biết?" " vâng". Rồi bs hý hoáy viết gì đó, đang viết có 2 người đàn ông bước vào hỏi " thưa bs trường hợp của bn...sao ạ?" " bn bị họi tử tim, bv sẽ thông tim cho máu cứu quả tim, nhưng chỉ cứu được phần nào đó thôi, cũng có thể đột tử ngay trên bàn mổ, gd phải viết cam kết, chúng tôi sẽ cố gắng với kỹ thuật và tay nghề của mình, nhưng nếu k cứu được thì người nhà phải thông cảm cho chung tôi" hic bs nói 2 từ "đột tử" mà nhẹ như lông hồng, khiến mình run quá, trời 1 mang ngừoi mà bs coi như 1 con gà, con vịt vayyj sao? Tự nhiên chán tay mình run lẩy bẩy hỏi "anh ơi, em ợ mổ lắm" "thế hả- giọng lạnh lung bs đáp, k sao có bệnh thì phải chữa" " vâng", đứng dậy về phòng mà tim đập mạnh, chân tay run, lạnh cả sống lưng, bất thần. Chiều các bệnh nhân và người nhà bệnh nhân tập trung lại buôn bán rôm rả, "hôm kia có bé 11 tháng nhập viện sáng, chiều thông báo mai mổ, tôi ghen tị với gd quá, vì vừa vào đã được mổ ngay, gd tôi nằm viện hơn tuần rồi chưa thấy bs báo ngày mổ, rồi vào phòng mổ hơn 40p rồi mà k thấy ra, bình thường chỉ 30p thôi, 40p chắc là ..." câu chuyện bỏ ngỏ làm tôi thấy run. Tối trở về phòng, mình nhận thấy 1 không khí nặng nề bao trùm, k ai nói với ai câu nào???? Hôm qua họ còn mong nhanh đến mình được phãu thuật, chiều nay bs báo 4 bn ( trong đó có mình) sáng mai mổ, ai cũng vui vậy mà? Lúc chiều mình còn nhạn thấy mình mình vô duyên vì mỗi mình mình lo hão. Giờ thì sao? Vợ chồng giường bên mình đưa bé 14 tháng đi mổ, đêm qua họ ngủ sớm đến vậy, 8h đã kéo gỗ ầm ầm, vậy mà bây giờ đã gần 11h đêm mà chồng ngồi 1 góc giường, vợ ngồi 1 góc giường, bé đang ngủ, mình nghĩ đến viện mà vc này còn giận nhau sao? Nhưng mình nhận thấy họ đang cầu nguyện. Trước khi ca mổ diễn ra họ cũng đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất rồi, nhưng có lẽ họ vẫn thấy căng thẳng? Rồi mình chột dạ khi k thấy vc Hải phòng và bé 2,5 tuổi đâu, hỏi vội người khác, họ im lặng k nói mà chỉ tay sang phòng bên cạnh. Hic không khí nặng nề khiến mình cũng căng thẳng quá đi. Người ta bảo " đêm nằm bằng năm ở" trong tình cảnh hiện nay mình thấy câu này cũng đúng, ở trong cùng phòng tiền gây mê với các bn khác có 1 đêm, sáng cùng đón bình mình với họ, tự nhiên thấy ai cũng giống người thân của mình. Được nghe những tâm tư, những vất vả, suy tư và cả những tiếng thở dài của nhau nữa, sao thấy cám cảnh quá trời vậy nè... Vào đây rồi, ai cũng nhận ra sk là vàng, vậy mà ngoài kia biết bao chàng, nàng tóc xanh tóc đỏ coi mạng sống như đùa, trong khi đó bao con người nơi đây đang dành dật từng giây phút được sống, các bs miệt mài nghiên cứu lhoa học cho những căn bệnh quái ác này. Vậy đấy, xin nhắn nhủ đến những người D biết rằng hãy yêu cuộc sống nghe bạn, hãy biết trân trọng những gì mình đang có, hãy học cách yêu thương, đâu đó cần những tấm lòng, hãy biết tôn trọng sức khoẻ nghe bạn, Hãy tránh xa thuốc lá, rượu bia ít thôi, và hãy học cách tôn trọng nó thì nó mới phục vụ lại bạn. "ngồi trong ... Tù còn tỏ ra ...tư cách? " có lẽ sẽ có người nghĩ vậy, nhưng khi đối diện với sự sống và cái chết bạn mới hiểu điều tôi đang nói được.
10th Oct 2012
10 oct: Theo lịch hẹn sáng nay mình mổ đầu tiên, 7h bs vào phòng gọi tên sang thử phản ứng thuốc, phát váy và yêu cầu vệ sinh sạch sẽ. Thử thuốc, nhận váy xong về phòng nằm chờ người nhà đến để ký giấy cam đoan trước mổ. Các bn khác xúm lại hỏi han, động viên, tâm sự. 8h Bs vào phòng "D đâu?" "dạ, em đây, nhưng người nhà e chưa đến ạ", vậy là bs gọi người khác vào mổ trước mình. 8h 15 ox, mẹ xuất hiện, mình yêu cầu ox sang gặp bs ký giấy. Tưởng sau ca mổ đầu xong sẽ đến mình, nhưng phải chờ mổ cho 2 bé trước. Ca bé đầu thành công tốt đẹp, ca 2 đang mổ thì thấy van của bé qua rộng, không thể bung dù vít được, phải chờ sang tuần mổ phanh, gd bé khóc nức nở, mà bé yếu mãi mới tỉnh khiến gd lo lắng. Đã hơn 11h trưa đang định sang phòng mổ, thì bs H vào báo sang đầu chiều. Hic giờ mới hiểu cái sự " bắn thì bắn luôn đi, cứ nhứ nhứ thật khó chịu", lại kéo dài sự lo lắng, suy sụp tinh thần. 2h20 chiều, bs vào phòng gọi vào mổ, lo lắng hiện lên khuôn mặt mình mấy ngày qua, và giờ là lúc đỉnh điểm của sự lo lắng. Bs gọi cả người nhà bn vào phổ biến trước ca mổ " vợ anh bị bệnh khá phức tạp, chúng tôi phải tiến hành thông thăm dò trước khi mổ, tuy là thông nhưng cũng có thể có những biến chứng, gd cần chuẩn bị tư tưởng" ngồi cạnh bên mình nghe được run quá đi. " vâng, em tin tưởng vào sự thành công và tay nghề của bs - ox mình đáp" sự bình tĩnh, tự tin của ox lúc này khiến mình phần nào bớt cảm giác bất an hơn. Mình được bs đặt ống tiêm chờ và tiêm kháng sinh, "em là bạn T (trưởng khoa hồi sức cấp cứu)?" "dạ không, em chỉ quen bs H (phó GD)" có lẽ do căng thẳng quá mà quên mất đứa bạn, hic sorry T nhé, rồi đính chính "à vâng bạn em". T đã âm thầm gửi các bs trong kíp mổ cho mình, vạy mà mình k biết- cảm ơn bạn nhiều nhé, có nhiều người giúp 1 chút xíu phải rêu rao trước mấy ngày, còn bạn lại âm thầm giúp mình mà k cho mình biết, 1 nghĩa cử cao đẹp cảm ơn bạn. Tiêm xong thuốc, bs bảo mình lên bàn mổ, nằm gọn gàng trên bàn mổ, các bs bắt đầu đeo khẩu trang, người lau lại người mình, người chỉnh thiết bị, người chuẩn bị xilanh, dụng cụ lẻng xẻng va vào nhau nghe ớn lạnh sống lưng, chợt nghĩ " có nằm mơ nghìn lần cũng k tin có cái ngày này đến với mình, thà chết bệnh còn hơn ở đáy nghe những ám thanh này". Bs bắt đầu chỉnh thiết bị trên đầu mình xuống gần cơ thể mình, bôi thuốc gây tê ở chân, sau đó bảo mình chịu đau chút xíu để bs chọc kim và ống vào. Căng thẳng tột độ, nghĩ " chắc mình chết vì căng thẳng trước khi chết vì bệnh quá". Ặc k hiểu bs chọc kim và ống gì vào mà mặc dù đã gây tê rồi mà vẫn đau giữ vậy trời? Thấy 10 ông trời luôn, mình nhắm mắt và đọc kinh... Thấy bs chọc vào rồi vần chân mình qua lại liên tục k hiểu để làm gì, rồi bs lại rút ra lại chọc lại, cha mẹ ơi đau tê tái, bs lại lặp lại rồi thấy bs H bảo " sao k thấy động mạch thế này?" trời rụng rời chân tay. Mình lại đọc kinh liên hồi. Bs lại rút kim ra tìm ven chọc lại, lần này bs chọc mạnh quá đau qua mình cắn răng và thụt chân theo phản xạ, thấy bs bảo " thôi chọc vào thành động mạch rồi, và mình cảm nhận máu chảy ra xối xả, ặc ặc nghĩ đến cái chết dần đi là vừa???? Và đọc kinh nhiều hơn, rồi cầu nguyện xin Chúa và Mẹ đừng bỏ rơi con, xin Thánh ý Ngài thể hiện nơi con...., lúc này mình thấy sợ chết đến lạ, vậy mà đã có lúc nghĩ đến việc tự tử cơ đấy, nhát thế này còn lâu mới chết. Bắt đầu thấy bs xung khí gì đó, có lẽ là bơm chất cản quang vào, dòng cản quang đến đâu, nóng bừng trong động mạch đến đó, cho đến tim, ặc tự nhiên thấy ngạt thở, như ai đó bóp cổ mình, khó thở, đầu óc quay cuồng, tai ù, buồn nôn. 3 lần liên tiếp nhau như vậy, sau đó dừng lại và đọc các chỉ số về tâm thất, tâm nhĩ, van... Lúc này cảm thấy yên tâm đôi chút, tinh thần bớt hoảng loạn rồi, tạ ơn Chúa đã ở bên con. Sau khoảng 15p thấy bs H bảo được rồi, rút ra đi và chiếc kim được rút ra. Mình thấy đau... Mặc dù lo lắng, hồi hộp, nhắm mắt đọc kinh, nhưng mà vẫn thỉnh thoảng ngó nghiêng cái màn hình to, về những hình ảnh về quả tim mình. " xong rồi nhé" " dạ, được về phòng rồi ạ?" bs k nói gì. 2 bs khiêng mình xuống giường đẩy, và đẩy ra phòng ngoài, tại đây bs phải cầm máu 10p gì đó mới cầm máu, vì mình bị chọc vào thành động mạch? Có lẽ vậy, vì có ai bị chảy máu như mình đâu?thấm ướt cả chiếc chăn dày lót mổ. Sau đó đẩy mình về phòng, bs dặn nằm bất động 8h, sau 1h có thể ăn. Kết thúc quá trình thông tim thăm dò động mạch phổi, chờ ngày mai bv hội chẩn xem mình có phải mổ không... Lại 1 đêm dài mất ngủ như đêm qua, từ hôm nhập viện tinh thần mình sa sút. Cũng đôi khi thấy " tự hào" mình cũng dũng cảm hơn nhiều người khi trong cuộc đời phải chịu đựng nhiều giây phút tương tự như vậy, có điều không nỗi đau nào giống nỗi đau nào, chỉ biết thêm 1 nỗi đau thêm 1 trải nghiệm của cuộc đời để lý giải tại sao, khi chào đời ta đều cất tiếng khóc, chứ không phải là nụ cười chào đời. Dù vậy, thậm chí biết nếu chết để được lên Thiên Đàng thì cũng không ai muốn chết cả, vẫn vật lộn để sống, vẫn bon chen để...khổ nhưng vẫn khát khao cháy bỏng được sống. Chúc tất cả mọi con người sinh ra và lớn lên đều có 1 trái tim khoẻ mạnh!
8th Oct 2012
8th oct: hospitalized already, there are 4 children here anh some other aduld is waiting for operation like me. Is so sad that, not permisipn for any person stay in here with patience. Anyway, i have iphone for reading st and an english book for review st that i have learnt. Miss hubby and son much, feel so sorry for my hubby.
Mổ tim
Hôm nay nó được bác sỹ Nguyễn Thanh Hiền tiến hành mổ tim với tứ chứng fallo cho nó.
Ca mổ với chi phí hết 75M VND
Thông tim
Hôm nay nó được các bác sỹ phòng thông tim can thiệp tiến hành thông tim cho nó.
Chi phí cho ca thông tim hôm nay là 7,2M VND
cộng thêm phong bì cho BS H 1M.
Nhập viện tim HN
Sau khi tiến hành các xét nghiệm cần thiết, bs kết luận nó phải nhập viện để tiến hành thông và mổ tim, nếu gia điình có điều kiện cho nhập viện luôn.
Vậy là hôm nay nó phải nhập viện.